Hạnh phúc là hành trình chứ không phải điểm đến
Chúng
ta thường cho rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp và có ý nghĩa hơn một khi chúng
ta lập gia đình, sinh con… Sau đó chúng ta vỡ mộng vì con cái còn quá
nhỏ, và tự nhủ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn một khi chúng lớn khôn. Và
chúng ta lại thất vọng khi con cái của mình đến tuổi niên thiếu, vì
chúng ta lại phải chăm sóc và lo lắng cho chúng. Chắc chắn chúng ta sẽ
hạnh phúc hơn khi các con trưởng thành. Chúng ta lại tự nhủ cuộc sống
rồi sẽ tốt đẹp một khi gia đình được ổn định, khi chúng ta tậu được một
chiếc xe đẹp hơn, khi chúng ta đi nghỉ hè thoải mái, và cuối cùng là khi
chúng ta được về hưu. Sự thật là không có một thời điểm nào tốt đẹp và
hạnh phúc bằng hiện tại cả. Nếu không đúng, vậy thời điểm nào là hạnh
phúc nhất? Cuộc sống của bạn luôn bị quay cuồng bởi các thách thức, các
đòi hỏi vá các nhu cầu.
Tốt
nhất bạn nên nhận ra rằng hiện tại là thời gian hạnh phúc nhất của
mình, mặc dù cuộc sống đầy rẫy khó khăn và muộn phiền. Một thời gian rất
dài, tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời của mình sắp bắt đầu. Một cuộc đời, một
cuộc sống thật sự. Nhưng lúc nào cũng có nhiều việc xảy đến, một thử
thách phải vượt qua, vài công việc phải hòan tất, vài việc khác cần phải
để tâm, còn vài hóa đơn phải thanh toán. Sau đó thì cuộc sống sẽ bắt
đầu…
Cuối cùng tôi mới khám phá ra, chính những sự việc ấy là một phần đời sống của mình.
Từ cái nhìn này, tôi nghiệm được rằng không có con đường nào đi đến hạnh phúc cả.
Hạnh phúc chính là con đường chúng ta đang đi.
Do đó hãy quý và hưởng mọi phút giây.
Không
nên chờ đợi nữa. Không chờ đợi ngày tốt nghiệp ra trường, chờ đợi ngày
trở lại trường, chờ đợi xuống bớt vài ký, lên thêm vài ký, chờ đợi việc
làm mới, chờ đợi ngày kết hôn, mong đợi đến tối thứ Sáu, sáng Chủ nhật,
một chiếc xe mới, đợi trả nợ xong, trông chờ Xuân đến, Hạ về, đợi đến
đầu tháng, cuối tháng, đợi nghe bản nhạc hay trong radio, chờ ngày từ
giã cõi đời, ngày tái sinh… trước khi quyết định sống thật hạnh phúc.
Hạnh phúc là hành trình chứ không phải điểm đến.
Không có một giờ phút nào quý cho bằng hiện tại.
Hãy sống và tận hưởng từng giây phút.
Chúng ta hãy suy nghĩ và cố gắng trả lời các câu hỏi sau đây:
Bạn hãy nêu tên của 5 người giàu nhất thế giới.
Tên của 5 hoa hậu thế giới.
Tên của 10 người lãnh giải Nobel gần đây nhất.
Tên của 10 người lãnh giải Oscar gần đây nhất.
Bạn không trả lời được?
Không sao cả, ít ai có thể nhớ những điều này.
Bởi, các tràng pháo tay rồi cũng chấm dứt.
Các giải thưởng cũng sẽ đóng bụi.
Các quán quân hoặc người thắng cuộc rồi cũng sẽ bị quên lãng.
Chúng ta lại thử trả lời các câu sau đây:
Bạn hãy nêu tên 3 vị thầy cô đáng kính trong cuộc đời mình.
Tên 3 người quen đã từng giúp bạn trong những giây phút khó khăn nhất.
Hãy nghĩ đến vài người đã từng cho bạn những cảm giác đặc biệt.
Và 5 người mà bạn lúc nào cũng muốn gần gũi.
Các câu này có vẻ dễ trả lời hơn, phải không bạn?
Những
người có ý nghĩa đặc biệt trong cuộc sống của bạn, không phải là những
người giỏi nhất, cũng không là những người giàu nhất, và họ cũng không
đạt được một giải thưởng quốc tế nào.
Họ chỉ là những người nghĩ đến bạn, lo lắng cho bạn và luôn ở bên cạnh bạn khi bạn cần đến.
Hãy suy nghĩ về đều này.
Cuộc sống rất là ngắn ngủi.
Và bạn đứng trong danh sách nào của tôi? Bạn có biết không?
Hãy cho tôi nắm lấy tay bạn.
Bạn là một trong những người “nổi tiếng” nhất trong danh sách của tôi, mà tôi đã không quên để gửi đến bạn thông điệp này.
Cách
đây rất lâu, ở một cuộc thi Thế vận hội dành cho những người tàn tật ở
Seattle, có 9 vận động viên tham gia cuộc thi chạy 100 mét, và tất cả
đều muốn thắng cuộc đua.
tiếng
súng nổ báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Tất cả mọi người bắt đầu chạy, nhưng
có một thanh niên bị trượt chân ngã quỵ xuống, và cậu ta bật khóc.
Tám người kia nghe tiếng khóc, họ chạy chậm đi và quay đầu nhìn.
Cuối cùng họ ngừng chạy và quay trở lại cả 08 người.
Một cô gái ngồi xuống ân cần hỏi chàng thanh niên bị trượt té: “Đã thấy đỡ chưa?”.
Sau đó cả 09 người sánh vai cùng nhau bước đến lằn mức trắng.
Tất cả khán giả đều đứng lên đồng loạt vỗ tay. Và trang vỗ tay đã kéo dài rất lâu.
Tất cả mọi người chứng kiến sự việc hôm đó, thường kể lại chuyện này cho người khác nghe. Tại sao vậy?
Vì tận cùng trong thâm tâm của chúng ta đều hiểu rằng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là thắng cuộc.
Điều
quan trọng nhất trong cuộc sống là giúp người khác thắng. mặc dù việc
này có thể làm chậm công việc của chúng ta hoặc thay đổi kết quả cuộc
thi đua.
Nếu
bạn phổ biến thông điệp này, có thể chúng ta sẽ thành công trong việc
thay đổi trái tim của chúng ta, và luôn cả trái tim của người khác nữa.
“ Một ngọn nến sẽ không bị mất giá trị khi nó được dùng để mang ánh sáng đến cho người khác”.
Thế nào, bạn đã quyết định chưa? Vứt bỏ nó đi, hay tiếp tục gửi thông điệp này đến cho người khác?
[Sưu tầm]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét